支持模糊查询,支持通配符和拼音查询, 帮助 。
指野鸡鸣叫。古代认为是一种变异之兆。
指野鸡鸣叫。古代认为是一种变异之兆。 《汉书·五行志中之下》:“《书序》又曰:‘ 高宗 祭 成汤,有蜚雉登鼎而雊。’ 祖己 曰:‘惟先假王,正厥事。’ 刘向 以为雉雊鸣者雄也,以赤色为主。於《易》,《离》为雉,雉,南方,近赤祥也。 刘歆 以为羽虫之孽。参见“雉雊”。
引《易》有《鼎卦》,鼎,宗庙之器,主器奉宗庙者长子也。野鸟自外来,入为宗庙器主,是继嗣将易也。一曰,鼎三足,三公象,而以耳行。野鸟居鼎耳,小人将居公位,败宗庙之祀。野木生朝,野鸟入庙,败亡之异也。”
汉语词汇,指野鸡鸣叫。古代认为是一种变异之兆。
["◎gòu ㄍㄡˋ 雉鸡叫:“雉之朝~,尚求其雌”。"]详细解释
["①鸟兽或昆虫叫。如 ~啭。~唱。~叫。~禽。鸟~。②发出声音,使发出声音。如 ~响。~奏。孤掌难~。③声明,发表意见、情感。如 ~谢。~冤。百家争~。④闻名,著称:“以文~江东”。"]详细解释
jī míng hòu dàn
āi míng
míng yù
lǘ míng quăn fèi
míng hú
niăo yǔ chán míng
fēng míng qì
zhōng míng dǐng shí
qiāng míng
míng luán
míng kē
míng jiā
sī míng
hǒu míng
míng duó
shēn míng
hè míng shān
míng shēng shàng xià
fēi míng
ěr míng mù xuàn
míng tuó
cháo míng diàn chè
áng shǒu sī míng
míng yuè
hú míng yú chū
wā gǔ chán míng
xiào míng
gòu zhì shēng dǐng
míng huáng
míng jú
zhòng yù lù míng
bēi míng dòng xué
wă fǔ zhī míng
hú míng gǒu dào
zhōng míng fàn
míng xián kuí rì