支持模糊查询,支持通配符和拼音查询, 帮助 。
谓剑在鞘中作龙鸣声。语出《太平御览》卷三四三引《世说》:“王子乔墓在京陵,战国时人有盗发之者,睹无所见。唯有一剑停在室中,欲进取之,剑作龙鸣虎吼,遂不敢近。俄而径飞上天。”
参见“剑龙”。参见“剑龙”。
引谓剑在鞘中作龙鸣声。语出《太平御览》卷三四三引《世说》:“王子乔 墓在 京陵,战国 时人有盗发之者,覩无所见。唯有一剑停在室中,欲进取之,剑作龙鸣虎吼,遂不敢近。俄而径飞上天。”唐•李峤 《宝剑篇》:“一朝运偶逢大仙,虎吼龙鸣腾上天。”唐•李白 《独漉篇》:“雄剑挂壁,时时龙鸣。不断犀象,绣涩苔生。”
["①鸟兽或昆虫叫。如 ~啭。~唱。~叫。~禽。鸟~。②发出声音,使发出声音。如 ~响。~奏。孤掌难~。③声明,发表意见、情感。如 ~谢。~冤。百家争~。④闻名,著称:“以文~江东”。"]详细解释
["①传说中的一种长形、有鳞、有角的神异动物,能走,能飞,能游泳,能兴云作雨。如 ~舟。~灯。~宫。~驹(骏马,喻才华出众的少年)。画~点睛。~蟠虎踞。②古生物学中指一些巨大的有四肢有尾或兼有翼的爬虫。如 恐~。③封建时代用作皇帝的象征,或称关于皇帝的东西。如 ~颜。~体。~袍。④姓。"]详细解释
dì lóng
lóng dùn
lóng chí
lóng diāo
qín sè hé míng
zhú zhàng huà lóng
shén lóng jiàn shǒu bù jiàn wěi
liù lóng
lóng xīng
lóng zăn
gòng míng
gū zhăng nán míng
ní lóng
lóng tóu jù jiăo
shuāng lóng
míng gǔ
míng kǔn
xiāo míng
míng tiáo
yǐn qiào yíng míng
míng fèi kè
guò lóng
lóng shān sān lăo
yù lóng gāo
huàn lóng shì
míng yuàn
bù biàn lóng shé
lóng téng shèng shì
fú lóng tǔ
jīng hóng yóu lóng
lóng yú zá hū
pán lóng pǐ
lóng shé zhī shī
lóng wéi jī
diāo lóng xiù hǔ
bó lóng yí tóng