支持模糊查询,支持通配符和拼音查询, 帮助 。
笳笛。古管乐器名。汉时流行于西域一带少数民族地区,初卷芦叶为之,后改用竹。
吹奏笳笛。古代贵官出行,前导鸣笳以启路。亦作进军之号。
笳笛。古管乐器名。 汉•时流行于 西域 一带少数民族地区,初卷芦叶为之,后改用竹。
引《六韬·军略》:“击雷鼓,振鼙、鐸,吹鸣笳。”
引三国 魏 曹丕 《与梁朝歌令吴质书》:“从者鸣笳以启路,文学托乘於后车。”宋•王安石 《晏元献挽辞》之一:“萧瑟城南路,鸣笳上九原。”清•昭槤 《啸亭杂录·孝感之战》:“其垒外松棚下,餘贼方瞭望,余骤发矢伤数人,贼错愕间, 江西 兵展旗鸣笳以进。”
["◎〔胡~〕中国古代北方民族的一种乐器,类似笛子。"]详细解释
["①鸟兽或昆虫叫。如 ~啭。~唱。~叫。~禽。鸟~。②发出声音,使发出声音。如 ~响。~奏。孤掌难~。③声明,发表意见、情感。如 ~谢。~冤。百家争~。④闻名,著称:“以文~江东”。"]详细解释
lǘ míng gǒu fèi
gōu huǒ hú míng
chū xià zhī míng
jī míng jiè dàn
míng jiā
míng qiān
míng chán
míng xiè
gòu míng
míng chī
hǒu míng
míng huán
míng bāo
míng dào
míng hǒu
háo míng
míng hū
míng tuó
dòu míng
yù míng
míng yīng
gěng yē nán míng
míng tuò
cháo míng diàn chè
yǐn háng gāo míng
yàn jiā
gǔ bó qí míng
jiā guăn
hú míng yú shū
jiā yīn
jiā gǔ rén
gū hóng āi míng
míng xián kuí rì
jǐng zhōng cháng míng